Monday, February 15, 2016

Tản mạn mồng 8 Tết / Phạm Sanh PBC72

Cao Trần Thu Vân và Hoàng Xí PBC72

Khi nghe tiếng rao lanh lãnh của mấy bà mua ve chai người miền Trung, cái xứ chó ăn đá gà ăn muối hay  đất cày lên sỏi đá theo cái giọng văn chương khỉ gió thời này, tôi biết đã hết Tết.

Năm Bính Thân không tốt cho người tuổi Tỵ. Chưa kịp húp miếng canh phơn phớt nấu cá lưới cước sáng mùng hai, chiều mùng một đã một mình dọc đường gió bụi vào lại Sài Gòn. Chạy xe dọc theo đường cái ven biển qua những xóm dân, thời trẻ con theo ông Nội chạy lựa kéo lưới rùng, như xóm Trạm hòn Vồ Kê Gà cửa Cạn cây Găng Tam Tân Lagi Cù Mi… Đường vắng tanh người, chỉ nghe gió bấc thổi lồng lộng lành lạnh, vừa đi vừa loáng thoáng nhớ lại những kỹ niệm ăn Tết đại gia đình lúc còn đông đủ. Dừng xe trên cầu Đá dựng, định điện thoại HB chúc Tết nhưng lại quên số, ráng chạy đến ngã tư quân cảnh, ăn tô mì xương hít thở lấy sức đi tiếp.

Tết năm nay sao là lạ, đúng ra người dân ăn Tết hơi kỳ lạ, không xung như mọi năm. Hôm về 29 tết, bông hoa cây trái vẫn lèo tèo, tội nghiệp mấy cô gái miền Tây vừa bán vừa ngủ gục. Năm nay, mai vàng ra hoa rực rỡ nhưng rơi rụng gần hết, đào hồng lại giữ dáng không chịu ra hoa, chắc chờ đến hết mùng. Chỉ có hồ điệp Thái Lan, Đài Loan là độc quyền khoe sắc, bán mắc kinh khủng. Trang trí, sửa soạn, cúng quẩy, ăn uống, lì xì con cháu cũng giảm dần, chắc là do yếu tiền. Tết chỉ còn tụ năm tụ ba, anh dô tui dô dưới các hàng hiên hay nam nữ xúm nhau la hét cờ bạc tại các sạp chợ vắng khách đầu năm.

Ngày Tết, năm “xấu” hạn chế ra đường, nằm nhà mở tivi ra xem, chương trình đón xuân 2016 cứ phát đi phát lại các vở kịch hài cũ, chán chết. Dám xơi luôn chương trình ca nhạc Anh Khoa hát, dịp về tết 2015 để nghe lại chào xuân 2016, nghèo và buồn thật. Nghe nhiều người nói, mới đại nhạc hội vùng miền, chờ mở hội cả nước, an bài xong cho gọn vui hơn. Có anh xếp lớn tuổi trâu già, bị mấy thằng trẻ trâu, thiên đình mới trở gió trở trời mấy ngày đã bị chúng trở cờ, đưa chuyện con cái, rồi chuyện kinh bang tế thế, lên kịch Táo quân đầu năm làm trò khỉ, lại còn đưa con khỉ lại cái Bắc Đẩu bắt chước nhái mình, tức chết thật. Có lẽ năm nay Tết nghèo do “ảnh” hết làm, không ai dám in thêm tiền như mọi năm, cứ tiêu xài trước cho sướng cái thân, để nợ cho con cháu sau này còng lưng trả, mặc kệ ông bà chúng nó. Thôi, giậu đổ bìm leo, sông có khúc người có lúc, biến hóa như Tề Thiên Đại thánh có lúc còn bị Phật tổ đè.

Mùng 4, mở mạng xem tin, nghe tin động trời từ một bạn gái “hải ngoại”, HX đã mất, thầm trách chắc mấy ông bạn PT còn đang say xỉn. Buồn cả đêm, trước Tết có nói chuyện với MQ, ĐT, Tết này về PT sẽ thăm HX. Nhớ MQ còn gửi gắm, nói HX nên dời sang chỗ ở khác, đợt HT,MQ về thăm mới đây, thấy nhà HX đang ở có cái gì lạnh lẽo “âm u” lắm. Chiều 29, sau khi lên nghĩa trang lầu ông Hoàng, thăm đốt nhang khấn vái mộ ông già và người thân, về lại tìm nhà HX nhưng chẳng ai biết, ác thật, định điện thoại MQ nhưng ngại cô nàng bận bịu nghĩa vụ đủ thứ mấy ngày Tết, …ân hận mãi. Không hiểu sao, những người thân thuộc bạn bè, ai mà tôi cứ gặp chuyện này chuyện nọ không thăm được lúc lâm bệnh, đều ra đi luôn biền biệt không về, cứ y như là thế giới cỏi âm báo trước điềm xấu. Lúc còn thanh niên đi làm việc ở PT, có lần HX hỏi nhỏ, PS có biết về … không, tôi ngạc nhiên mừng rỡ, hết sức cố gắng nói tốt bạn này cho bạn nọ, bạn nào cũng là bạn, cả hai cùng là bạn, lúc đó tôi cứ hy vọng có một ngày... Nhưng tại duyên số, hay tại ai đó, từng người cũng chỉ là bạn. Nay HX đi nằm trước tại vùng đất Phan Rí cửa, không biết có nằm cùng chung nghĩa địa với Ông Bà sơ tôi, cũng chôn tại đồi dốc Chí Công, có những bụi sim tím làm bạn với lưỡi long, nắng gắt gió lộng, chim kêu ríu rít quanh năm. Nhìn hình đám tang bạn mình, đọc những lời chia buồn của nhóm bạn gái 72, không cầm được nước mắt. Tuổi Tỵ, năm Thân.

Những ngày cuối mùng, người dân các Tỉnh trở lại Sài Gòn. Tin vui, các bến xe đò hết sức trống trãi, văn minh lịch sự, không còn cảnh chen lấn như mọi năm, chỉ có sân bay TSN hơi quá tải, máy bay HN vào phải bay lòng vòng cả tiếng đồng hồ mới có chỗ đáp. Tin không vui, các bến phà, cầu lớn, đường từ miền Tây, miền Trung về Thành phố đều nghẹt xe 2 bánh kinh khủng, như PT vào nghẹt từ trạm thu phí Sông Phan. Hiện tượng mới có năm nay, về quê 2-300 cây số toàn bằng xe 2 bánh. Giống mình, thích tự do ngắm cảnh ngắm người. Khác mình, có lẽ dân tình ít tiền phải tiết kiệm. GDP tăng nhưng số đông nghèo hơn, dễ hiểu.

Thôi, nói chuyện khác cho vui, lấy hên đầu năm. Sẽ nói về một số cái nhất của Việt Nam khiến thế giới tâm phục khẩu phục.

VN là một trong những xứ thích lang thang trên facebook, nhiều hơn 15% so với trung bình thế giới, trên 20 triệu người truy cập mỗi ngày, mất khoảng 2,5 giờ cao hơn 2 lần thời gian xem tivi nghe đài. Đa số là giới còn trẻ từ 18 đến 34 tuổi, đàn bà lên facebook nhiều hơn đàn ông. Các số liệu thống kê gần đây đều xếp VN vào tốp 10 cho facebook và tốp 20 cho internet. Tuy nhiên con số này chưa chính xác, chắc chắn cao hơn, vì rất nhiều người VN sử dụng chung một ID thiết bị. Ở VN, vào facebook phải cẩn thận, đừng nói xấu lãnh đạo cũng như đừng dại dột a dua like theo, dễ bị CA theo dõi trình bẩm, rồi đám hoạn quan nịnh bợ ra quyết định xử phạt tào lao. Mà quên, còn phải đề phòng các cặp đôi dùng chung facebook có khiếu trinh thám, có tật suy nghĩ vẩn vơ lung tung, dễ rối như canh hẹ. Tôi thì vào facebook nhanh như ăn trộm, liếc vội rồi thoát ra ngay, đám học trò biết thày lên facebook, rủ rê xin điểm xin đề xin địa chỉ nhà, lại khổ tâm thân già.

Lò ấp trứng vàng ngân hàng Việt Nam Thương Tín 

VN là một trong những xứ nhiều tiến sỹ, đã có khoảng 25.000 TS và thạc sỹ thì còn gấp 4 lần con số đó. Đang báo động đỏ, các trường đại học chỉ cố gắng dung nạp được 10.000 TS, đang lập danh sách giảm biên chế mấy thày cô, do số lượng sinh viên đầu vào giảm nhiều, đầu ra vẫn cứ thất nghiệp dài dài. Năm 2015, con số 250.000 ông cử nhân thạc sỹ lẫn giáo sư tiến sỹ, không có việc làm ổn định vẫn chưa chịu dừng lạ. Còn tinh thần đâu mà học học nữa học mãi. Đã vậy, mấy vị giáo sư đầu bạc về hưu mở trường kinh doanh giáo dục lấy tiền đâu ra để trả lương cho đám TS giấy không chịu ”ngu như kiến”. Hậu quả một nền giáo dục kinh tế thị trường định hướng xã hội chữ nghĩa, định mức 4 trò 1 thày (trong đó 4 thày phải có 1 TS, 3 ThS), rồi còn tự khen các khẩu hiệu vớ vẩn như đến năm 2020 cán bộ do thành ủy Hà Nội quản lý phải là 100% TS. Từ đó, nhà nhà TS, người người TS, ra đường là thấy TS, ngủ một đêm tỉnh dậy từ phó TS (một học vị của Liên Xô thời chiến tranh lạnh, tương đương thạc sỹ các nước) bỗng vươn vai Phù Đổng hóa thành TS. Rồi TS hữu nghị, TS online, TS dởm (học giả bằng thật), TS giả (học giả, bẳng cũng giả), TS múa lân, TS cải lương, TS xây dựng Đ... Tiến sỹ cái con khỉ, đông như bầy sâu, chỉ còn biết lấy cái bằng ráng chun vô cơ quan Đ. nhà nước chờ thời. Hàm thứ trưởng trở lên, số TS của VN cao gấp 5 lần Thái Lan. Bộ CT bầu bán vừa rồi, 9/19 “đồng chí” là TS, Ban chấp hành TW Đ. có 64 TS/200 vị (chưa kể số TS của phía quân đội). Nền giáo dục VN quá tuyệt vời, cả Obama, Angela Markel, Giscard d'Estaing, Netanyahu, Putin, lẫn Tập Cận Bình có mơ cũng không dám thấy.

VN là một trong những nước có tửu lượng lên cao vùn vụt như tên lửa Triều Tiên, tăng trên 15% hàng năm. Năm 2015, người Việt Nam mỗi năm uống 3,4 tỷ lít bia và 70 triệu lít rượu được sản xuất từ trong nước (có nghĩa là chưa kể số lượng bia rượu ngoại nhập đang bày bán đầy đường), gấp 4 lần bình quân thế giới. Dự báo đến 2020, người Việt uống rượu bia vượt xa lắc các nước Nhật, Singapore. Mỹ, Pháp… Trong khi thu nhập GDP tính trên đầu người so với người ta, lại là tỷ lệ nghịch. Khắp trên đất nước VN, trẻ già trai gái, sang hèn giàu nghèo, hỉ nộ ái ố, từ nhà ra quán, đâu đâu cũng thấy nhậu. Bàn nhậu là nơi bắt đầu, cũng là nơi kết thúc cho tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tình. Nói về nhậu, chắc không ai bằng nhóm bạn trai 72PBC của mình trong nước, chưa thống kê được số bệnh chết do nhậu và số tiền trả cho bác sỹ thẩm mỹ khâu vá do say té đường xa, nhưng nếu kể chuyện say xỉn, phải tổ chức gặp hội ngộ kéo dài cả năm, vài năm may ra mới được nghe chuyện gần hết. Những ngày đầu xuân tết Bính Thân 2016, mỗi ngày VN có khoảng 5000 người nhập bệnh viện do tai nạn giao thông, với gần 700 ca chấn thương sọ não. Trên 2/3 tai nạn giao thông là do say rượu. Riêng uống rượu xong rồi lời qua tiếng lại tự ái đánh nhau, đánh cả bố vợ lẫn bố ruột, đánh “lộn” đủ kiểu, cả nước có trên 30.000 trường hợp, báo hại 10.000 ma men phải vào bệnh viện nằm ăn Tết với mấy con ma nhà xác.

Sẳn nói luôn, VN lúc này còn nhất hạng về chém lộn (loại chém này không phải chém gió chém vè chém đẹp ở VT gì đó, đúng ra là chém không lộn, nhưng ông bà mình lỡ ưa ăn nói ngược ngạo, con cháu phải nghe theo). Cái gì cũng chém, thích là chém. Đang đi ô tô, thấy bọn trẻ dàn hàng ngay cản đường, bóp còi xin qua mặt, cũng bị chúng chém chết. Luật sư vào ngõ xóm nắm bắt thông tin kiện tụng, dám đi xe ô tô gây ồn, phun khói bụi, phải chém cho bỏ ghét. Uống cà phê, thấy 2 đám trẻ gây lộn rồi hết, thật thà hóa dại, không chịu bỏ đi, chúng quay lại xách thêm mã tấu, chém “lộn”. Ngày Tết, chồng xỉn, về nhà xin vợ tiền mua thêm rượu uống với bạn, bị vợ chém chết liền tại chỗ, cũng có trường hợp chồng đành phải chém vợ trước. Giống như chuyện trộm chó, nếu đám trộm không chém gia chủ tiếc con chó đuổi theo thì cũng bị nhiều thằng khác chạy theo chém hùa, chết không kịp ngáp. Công an lục cốp xe bọn trẻ, 99% có sẳn đồ chơi, tự chế hay TQ Campuchia gì đó, vài triệu là có hàng nóng súng ống đủ hiệu đủ kiểu. Gặp chuyện, thuê giới giang hồ đất cảng, chém không đẹp không lấy tiền, chém trật còn được trả lãi theo lãi suất ngân hàng, bọn này làm ăn nhanh nhạy uy tín hơn xa các anh hùng Lương Sơn Bạc hay giới cowboy thời xưa bên Mỹ.

Bàn về chuyện chém lộn, các chuyên gia tâm lý giáo dục xã hội VN thường đổi thừa cho bọn trẻ, ít giáo dục, kém ý thức, ba mẹ bỏ bê, môi trường internet phim ảnh phức tạp. Cao siêu hơn nữa là tàn dư đế quốc thực dân phong kiến, là hậu quả kinh tế thị trường, là bọn trẻ bây giờ không chịu bay cao như đàn anh ngày xưa… chân dép lốp đi vào vũ trụ. Nhắc nhỏ, chưa ai dám làm đề tài nghiên cứu đổi thừa do IS.

Tôi thì suy nghĩ khác mấy vị này, thượng bất chính hạ tắc loạn, mà con trẻ cũng do mình đẻ ra, rồi còn dạy dỗ mệt nghĩ mấy chục năm trời, vậy là do người lớn chứ không phải do con nít. Thấy hiện tượng bọn trẻ làm, nếu có bậy, chỉ là “quả” chứ không phải là “nhân”. Nghĩ lại, nên bớt nói tốt về người lớn VN, mà nên nghe thêm nghĩ nhiều về các thói hư tật xấu, hiện ra lồ lộ trong nhiều năm gần đây như độc ác, thù hằn, tham lam, hoang tưởng, khoe của, lừa dối…

 Việt Nam cái gì cũng nhất


Độc ác: Chưa bao giờ người ta lại ác độc với nhau như vậy. Ham tiền, đưa hóa chất độc hại gây mầm mống ung thư vào mọi loại rau quả thực phẩm. Anh em ruột sẵn sàng giết nhau chỉ vì miếng đất nhỏ cỏn con. Thậm chí, “tính giang hồ hảo hớn” chỉ xuất hiện tức thời do mỗi chuyện va quẹt xe nhỏ nhặt không biết lỗi phải đứa nào, hay hiểu lầm cái nhìn vô tình vào cô bạn gái mới quen trong quán cóc nào đó. Người lớn chém nhau ngoài phố. Trẻ con đánh nhau trong trường, đánh hết bạn, đánh cả thày cô. Con cái đối xử nghiệt ngã với cha mẹ. Cái ác bay lơ lửng, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào ở đâu. Xã hội, hay chính người lớn, đã làm hỏng “hệ thống phanh” đạo đức- luân lý- background gia đình có chức năng miển nhiểm, chặn lại tâm lý gây ác trước khi bước qua ngưỡng cửa tội ác.

Thù hằn chia rẽ: Độc ác đi kèm với thù hằn. Người ta sẵn sàng hằn học độc ác với nhau sau những trò ru ngũ, những đoạn lịch sử cận đại cắt ghép, những cặp bạn-thù tưởng tượng từ ý đồ một nhóm người. Tâm lý thù hằn oán ghét như những hạt mầm gieo thêm cái ác, gây thêm sự chia rẽ vô cớ. Sự thù hằn nguy hiểm nhất là “thù hằn tư tưởng”. Bốn mươi năm, vẫn còn chuyện cộng điểm đối tượng ưu tiên khi các con cháu bước vào ngưỡng cửa đại học. Làm nghành dầu khí phải là người Nam Định. Làm nghành CA phải là dân Củ Chi, Nghệ An, phải là lý lịch ba đời. Xuất khẩu đi lao động nước ngoài phải ưu tiên cho các xứ đàng ngoài… Vào xem comments các status bàn về chuyện có hơi hám chính trị, sẽ thấy tâm lý thù hằn quá khích. Nó không thể được xóa đi bởi nó vẫn được tích tụ. Đó mới là điều thật sự đáng sợ.

Tham lam: Lòng tham hiện diện khắp nơi. Lòng tham không có giới hạn do không còn bóng dáng đạo đức thánh hiền, không còn niềm tin tối thượng vào tôn giáo tín ngưỡng, mất hẳn khái niệm liêm sỹ tự trọng. Tham lam từ những cái rất nhỏ nhặt đến cả tài sản tài nguyên quốc gia to đùng. Trộm nhau con chó, đạp nhau cướp cho được “phết” lễ hội, chen nhau giành một suất sushi miễn phí, “hôi” các tài sản của người đi đường bị nạn, giành thức ăn trong buffet… Rồi những khu đất vàng, các mỏ tài nguyên, những dự án khủng, từ vài tỷ đến vài chục tỷ đô la Mỹ, vay nợ khá dễ dàng để vài chục năm sau trả bằng tiền thuế mồ hôi công sức con cháu. Lòng tham còn đang được cho ra nước ngoài. Hiện tượng ăn cắp tại các cửa hàng siêu thị, buôn lậu, sản xuất ma túy, thậm chí lừa gạt lao động ra nước ngoài, lừa bán các thiếu nữ nghèo nhẹ dạ lấy chồng TQ Đài Loan…, đang trở thành phổ biến. Tham lam đang diển biến phức tạp, lan tỏa cho cả bầy đàn, địa phương, dòng họ, rồi chuyện con ông cháu cha, con quan thì được làm quan, gia đình “truyền thống”. Lòng tham không thể ngừng lại khi chuẩn mực đạo đức vẫn còn bị ngăn cấm xa lạ đâu đó, khi bầy sâu tham nhũng vẫn còn lúc nhúc, từ tay bảo vệ vô học gát cổng ủy ban Xã Phường đến từng ông anh vĩ đại tận thủ đô Hà Nội.

Hoang tưởng: Ngày càng có nhiều người Việt hoang tưởng. Hoang tưởng về sự nổi tiếng, về tài năng, về sắc đẹp, về giàu có của mình. Hoang tưởng về “thiên tài” con mình. Rồi hoang tưởng về dòng tộc, quê hương, dân tộc, đất nước… Hoang tưởng là một bệnh lý. Tác nhân gây ra nó bắt nguồn từ thói sùng bái cá nhân và bệnh hình thức phong trào “lấy thịt đè người”. Không đâu dễ thấy hiện tượng này tại các phương tiện truyền thông quãng cáo ở các nơi không gian công cộng, họp hành lễ hội, thông tin báo đài, thậm chí Facebook, nơi người ta có thể đọc được những comments tâng bốc, “Đất nước này không thể thiếu anh!”. Có lần, tôi dự lễ kỹ niệm 50 năm thành lập trường Bách Khoa, chị hiệu trưởng phát biểu, phấn đấu đưa trường vào tốp 500 các trường đại học nỗi tiếng thế giới, giải lao gặp chị, tôi hỏi, hiện nay trường mình đang ở tốp mấy, chị cười bẻn lẻn, có biết ở tốp nào đâu. Cứ tưởng tượng và hứa hảo cho xong chuyện. Một xã hội hoang tưởng, chỉ nhìn thấy cái bóng phóng đại hơn là ảnh thật trong gương, không bình thường, cứ như câu chuyện dụ con ngựa cứ chạy hoài theo bó cỏ treo trước mỏm.

Khoe của đua đòi: Giày dép, quần áo, giỏ xách, biệt thự, siêu xe …, chúng ta đang thấy thói quen khoe khoang phô bày vật chất lên đến tột đỉnh. Năm 2015, dân chơi xe VN bỏ ra 10.000 tỷ, nhập các xe đời mới, nhiều hơn cả Singapore. Các hotgirl khi đi mua sắm phải là hàng hiệu và không được đụng hàng. Nguyên tắc bất thành văn này cũng đã được áp dụng khi mua tặng quà cúng biếu cho các quan chức. Không chỉ khoe khoan đua đòi, người ta phải còn tự khẳng định mình trong một xã hội giao thời đầy những nhân vật Xuân tóc đỏ. Trẻ con phải học trường quốc tế. Người lớn phải biết tennis, chơi golf…, để còn có cơ hội gặp được đủ các anh, hai ba tư… út bé… đều có, tranh thủ nằm bên nhau bàn chuyện làm ăn, chuyện dự án, thậm chí chuyện trai gái nhân sự. Các bà rủ nhau sang Thái Lan xem mấy anh chuyển giới, sang Hồng Kông sắm hột, sang Sing sửa mặt sửa mông. Phải thật đẳng cấp.



Lừa dối: Trước hết là dối trá, sau thêm lừa đảo, nói gọn thành lừa dối. Dối từ trẻ lên già, theo từng cấp học, theo dòng đời. Dối từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ nhỏ đến lớn. Lừa cũng theo bước đi thứ bậc đó, ác độc hơn do xuất hiện lòng tham, đã có toan tính lợi ích riêng cho cá nhân, cho băng đảng, cho dòng tộc gia đình mình, bằng cách hại người khác. Sợ nhất là dối lịch sử, khó sửa. Như nhân vật tưởng tượng Lê văn Tám, tẩm xăng đốt chạy vòng vòng, lở đặt tên đường, tên trường, tên đủ thứ, làm sao dám đính chánh nói thật. Còn nhiều chuyện dối còn vui hơn nữa, đúng ra là ba sạo, như chuyện anh hùng Núp dùng nỏ bắn rơi máy bay Mỹ ở Ninh Sơn Ninh Thuận, có lần gặp nhau khi làm đường lên vùng Bác Ái, tôi hỏi có thật không, ông già “anh hùng” trả lời, tự nó rớt do “thằng Mỹ” hết xăng. Thét rồi, dối là bình thường, cán bộ ta thường ngụy biện, dối vẫn tốt nếu có lợi cho mục… tiêu “cách mạng”. Đến bậc giáo sư tiến sỹ cũng còn lừa dối, năm nào cũng lấy tiền thuế người dân nghiên cứu mấy cái đề tài bá láp sơn đông mãi võ… Bệnh lừa dối ngán nhất là các ông bác sỹ công nghệ thông tin, dùng ipad, iphone, facebook…, trên trời dưới đất ổng biết hết, cả cái sóng hấp dẩn bé xíu vẫn phát hiện được huống chi chuyện dối trá to đùng sờ sờ ra đó mấy chục năm.

Tôi vẫn giữ quan điểm, người lớn hư làm con nít hư, khi người lớn tốt, con nít sẽ bớt hư. Hay vẫn suy nghĩ, dân gian do quan tham, chứ nếu quan hết tham nhũng thì đố dân đen dám còn gian dối.

Thôi, nói xấu người Việt nhiều quá mấy Bạn buồn, rồi sinh ra chán nản, phải dừng bút. Cứ tin cốt khỉ vẫn hoàn cốt khỉ, người Việt Nam mình tốt, giỏi, lanh lẹ, biết sống, nhân hậu tử tế…, thì trước sau gì, ác độc tham lam hoang tưởng lừa dối… cũng phải ra đi. Như các Bạn 72, đi đâu rồi cũng trở về bằng máy bay đàng hoàng vui vẽ, chứ không loanh quanh mỏi mệt như cái ông nhạc sỹ TCS suốt đời ca cẩm.


Phạm Sanh, 72PBC

Monday, February 1, 2016

Chuyến về của Hồng Thúy và Giáng Hương (Tiếp theo và… hết)



Về ngũ không được, buồn tức, sao không hát cho các bạn nghe, hát hay đâu bằng hay hát, mà hát dở cũng có phe mình vỗ tay tặng bông hồng, sợ gì. Nhỏ dại nhát gái, già khôn dạn dĩ nhưng muốn cũng không được… sức người có hạn. Thôi, cái gì đã qua khó quay trở lại, như chuyện Kinh Kha, ráng ngũ. Tờ mờ sáng, mở mạng internet, lướt vài tin tức, uống cà phê “nghĩa vụ” nhanh để đi gặp bạn 72. Đến nơi, xem tin nhắn điện thoại, hết hồn, hơn 11 giờ khuya đêm trước, MQ đã hủy cuộc hẹn, diển viên chính không đến được, chắc là ngại đường xa ướt mưa, sợ lấm chân bùn. Lở số đen, kêu ly cà phê đen uống thui thủi một mình. Một chốc, có thằng cha tự nhiên đi ngang dừng lại đứng nhìn, lại còn cười, dễ giận. Nhìn kỹ, té ra là chồng XH, cũng đi uống cà phê với mấy ông bạn trai lạ quắc không có bà xã đính kèm, nên thôi, bonjour see you again. Chợt nghe điện thoại MQ hẹn tiếp, bớt rầu rĩ, lấy xe chạy lòng vòng xem bông hoa chợ tết Thành Thái, câu giờ để đến gần trưa ra thẳng cà phê La Poste. Năm nay, chợ hoa lèo tèo, chưa đến đêm 30 mà đã vắng lặng như tờ, nhớ mọi năm cứ sau rằm tháng chạp là bông hoa cây trái mai đào đã đổ xô về SG bán Tết. Nghe nói, bạn hàng rủ nhau ra phía Bắc, ngoài đó khách mua nhiều và sộp hơn.

Đến La Poste, đã thấy tam cô nương ngồi chờ, GH khuôn mặt bầu bỉnh trắng hồng ăn mặc áo bà ba cách điệu, giản dị giống hệt gái quê. Hôm nay, không phải ngày tam nương mà sao ấy, gọi ĐTT, TPS, KĐP, M-T… ai cũng có việc, đi xa, giữ cháu…, gọi TVH vẫn còn cúm sợ lây bệnh nên chỉ gửi lời thăm, chợt nhớ Hà Bình vẫn còn ở Sài Gòn. Chắc phải lấy tên GH ra làm “mỡ” để nhử dụ “mèo” đến. Nhờ MQ lục số điện thoại, gọi nhanh, bói trúng y phóc. Vào quán, HB nhận ngay ra GH, trước đây hắn thuộc quân số tiểu đội “phe ta”, cái tiểu đội canh GH tắm biển Thương Chánh ngong ngóng chờ nàng mất dép… Nhưng với HT thì HB quên thật, có thể đường xa mắt mờ, lại tưởng là cô bé ở đảo Phú Quốc nào đó theo lời giới thiệu ba sạo của PS-MQ, thử test lại trí nhớ bạn già.
Lại nói về tam cô nương đổ nước nghiêng thùng của 72, nhờ công nghệ hiện hại, mấy chục năm vẫn ăn ảnh hơn xưa, chờ vài trăm năm nữa ăn đứt tam nương thời Trung Hoa cổ đại là chắc. Thôi, cứ phong cho MQ, lúc này ưa ho, làm Đắc Kỷ, GH là Muội Hỉ cũng hay, vì phát âm  chữ Hạ và Hà cũng như nhau, còn lại nàng HT làm Bao Tự cũng tạm được, chỉ cần nghiến răng bớt cười. Nói nhỏ, mấy bạn gái 72 về lần đến sẽ được phong ngũ long công chúa, mới có nhất long là AT qua Tết về, còn khá nhiều chỗ cho bốn long. Sau đó, chỉ còn tuyển hai tỳ nữ mà thôi (xin vui lòng đừng dịch qua tiếng hán việt, dễ gây hiểu lầm), khối 72 không có nhu cầu chọn công chúa hay dâng mỹ nữ cho ai nữa, hết tuổi xuân thì.

Trở lại party 5 đứa, đúng là ngũ quỹ, tranh nhau nói liên tục từ 10h30 sáng đến 5h30 chiều, 7 tiếng đồng hồ ít gì, trừ những lúc ăn nhẹ, uống lấy sức và … (tự hiểu ). Nhỏ lớn, tôi chưa bao giờ có một khoảng ngắn trong đời quá xá vui, nói dai nói dài nhưng không nói dở, miệng không mỏi tai không mệt, càng nói càng hăng…. Ngẩm nghĩ, chỉ có tình bạn trong veo mới lập được kỷ lục guinet như thế này, bị nghe nhiều nhưng không buồn ngũ. Đời dạy học, nam phụ lão ấu, nghe mình giảng liên tục chừng hai giờ là đã ngũ gần hết lớp. Kiếp làm chồng, nghe bạn đời nói chừng một tiếng đồng hồ là đã muốn đột quỵ chấp cánh bay xa, thề không sai lầm nữa. 

Cũng vui, đời sống quay mòng mòng trên 40 năm, nói gọn vỏn vẹn một buổi chiều, để thấy rõ cái tâm về tình mẹ tình bạn tình thày trò tình đủ thứ… Nhiều bạn gái 72 thật giỏi và hay hơn tôi tưởng, quá tốt bụng hơn cả triệu người mà tôi đã gặp. Ước gì mình là văn sỹ “tuổi ngọc” như ND, thi sỹ “mắt nai” như NT, hay ít ra cũng được như nhạc sỹ “chẻ núi” họ Trần, hét lên cái gì đó cho ra hồn về tình bạn cái xứ món ăn cái gì cũng nêm nước mắm. Tiếc thật, bởi vì đời thường nhiều khi không là mơ, trí nhớ U… già lại loãng dần theo từng giọt nước cà phê, chỉ ráng nâng niu níu kéo cái phần chưa trọn vẹn.
HB đi ra nước ngoài thật sớm từ những ngày “cá tháng tư” 75, hình như theo các Cha ở cư xá Phục Hưng. Rồi cũng về thật sớm, dạy kèm tiếng Anh cho những người lại muốn ra đi hoặc lỏm bỏm xin việc công ty nước ngoài. Nói chuyện với GH, hắn làm cả tư vấn môi giới đầu tư security gì đó. Đầu hớt trọc lóc, nói to và nhiều, nét già dặn phong trần trên đôi kiếng cận theo lén ai ngày nào. Nhớ nhỏ, học thêm pháp văn, thày Châu thương HB lắm, giống thương GH, ND. Anh chị em HB, nhiều người cũng học PBC, truyền thống chung của các đại gia đình 72 có ông bà già ham vui đẻ nhiều, thích học, mà học rất chăm, môn gì cũng giỏi, trừ sinh ngữ.

Những ngày sau, HT, MQ đi Phan Thiết hội ngộ bạn bè và dự đám cưới con bạn? GH thì theo chồng, ra Nha Trang ngắm biển ngó hòn. Những người bạn SG ở lại thấp thỏm chờ, chỉ D. Yamaha là đi phượt bằng xe gắn máy theo HT, không còn chiếc Yamaha ma tốc độ ngày nào chở ai đi ăn bánh hỏi lòng heo Phú Long, nhưng vẫn chứng tỏ mình vẫn còn đủ sức ya…ma…ha. Nghe MQ nói lại, gặp các bạn 72PT nhiều lắm, Văn Bảy, D., BTN, LVN, BVS… Bé Nam “nháy” ngày nào đã gắn thêm răng, rồi sứt răng, may mà tìm lại được răng. Lạy ông Trời và ông Địa ở khúc cua đá ông Địa, phù hộ cho mấy bạn tôi hết nhậu, mà nhậu thì không say, mà say thì không bị té xe té… Nghe nói, ông Địa bằng đá nay không còn, bạn tôi vẫn nhậu và vẫn té.
Chuẩn bị cho buổi tiệc mừng HT, GH về lại Sài Gòn và cũng lại sắp ra đi. Thắng Golf tội lắm, định làm câu chữ dán lên tường, nhờ tôi góp ý nội dung, tôi mắc hồn nói T. nên bỏ chữ chia tay thay bằng chữ hội ngộ gặp mặt gì đó. Nói chia tay dễ xa luôn lắm, kinh nghiệm mấy chục lần đều đúng. Đặng Tỵ thì cứ điện nhắc, nhờ điện thêm cho nhiều bạn. Khối 72 mình rất ngộ, có tính sợ… và tự ái dai, ai đã tới thì vẫn tới, mà đứa nào đã bận rồi thì bận suốt đời, bận giữ cháu nội cháu ngoại, vài năm nữa còn bận chờ cháu cố sắp đẻ, chờ sui gia sắp chết. Mình ghét câu nói ngược, giang sơn thay đổi nhưng bản tính khó dời, nhưng rồi lại suốt đời gặp đám bạn đẻ ngược. Nói vui thôi, chỉ chọc tức cho các bạn ra khỏi nhà để có vượng khí. Mấy thày phong thủy vẫn khuyên, phải cho khí lưu thông, sợ nhất là khí chỉ quanh quẩn suốt ngày bên ô cửa hẹp.

Đúng ngày tam nương, gặp mặt tại Đào Viên kết nghĩa, nhớ lại quán cà phê ĐV vườn bông lớn, cô bán quán có cặp giò thật dài. Bửa ni, có HT nhưng vắng GH, lá số con ngựa cái, thiếp phải canh chàng. Bạn SG đến đông đủ, có vợ chồng Minh-Thức, vợ chồng Tường, vợ chồng Sơn quậy, Thắng, MQ, ĐT, HB, VTM. Thấy HT tội nghiệp, hối hả 200 km từ PT về để gặp bạn, ăn uống qua quýt, rồi tất bật chụp vài tấm hình vội ra phi trường làm thủ tục cho kịp chuyến bay về Mỹ. Thức ăn không dở nhưng thấy ăn không ngon. Thời gian trôi nhanh quá. Cứ sợ HT không về VN được nữa, lúc nào cũng nhắc và HT cũng hứa sẽ về ngay trong năm sau, chỉ ngại các bạn “chán”. Tôi thì không bao giờ chán, nhưng bắt đầu thấy ngán cho sức khỏe bạn bè, nhất là đám bạn trai 72, chắc chắn yểu mệnh hơn đám bạn gái. Rồi còn công việc gia đình, tiền bạc thời gian, còn nhiều thứ khác phải lo, không đơn giản chút nào nếu không có dũng khí dân PBC. Dạy môn risks management, tôi luôn mở đầu câu kinh điển, thế giới chỉ có một điều chắc chắn, đó là cái không chắc chắn. Mong có ngoại lệ với các chuyến về của bạn tôi. Thôi cứ ca hát.

TPS mở đầu chương trình văn nghệ cây nhà lá vườn bằng một bản nhạc sáng tác kỹ niệm gặp nhau tại cà phê SG Trade Center, sau một thời gian dài biền biệt không thấy tăm hơi. Nghe bạn ca tự đệm guitar, tôi miên man nghĩ về khoảng trống phi lý có thật, đam mê ma trận tensor, ngập nghẹt thành phố, nghĩ tội cho số đông “chủ nhân”, quên dành thời gian ít nhiều cho bạn. Dù rằng mấy chục năm, tôi vẫn tìm MQ, KĐP, HHT, CNS, VTN, TVH, M-T, S-H… trên đất SG. Dù rằng, mỗi khi ngang qua cư xá BHTQ, tôi vẫn nhìn lên, hy vọng gặp NQT nhìn xuống. Bài hát nhẹ êm phảng phất tình bạn, cứ muốn nghe TPS hát hoài. Các bạn khen, muốn sử dụng làm bài hợp ca sau này cho nhóm 72PBC, TPS. hát thêm bài thứ hai, nhịp hành khúc pipop dồn dập hơn, lại phải lựa chọn vì bài nào cũng hay như nhau, đúng là trình độ âm nhạc của mình có hạn. CNS cũng cầm đờn ca, giọng trầm ấm từng làm chết giả mấy cô giáo thửa nào. Rồi giọng ca liều trai ĐT, hát một bài của Đức Huy, giọng Khánh Ly pha lẫn Thanh Thúy... Ai cũng muốn tặng cái gì cho HT, cả vợ chồng Tường, phải đi trước tiển em ruột ra phi trường, ráng tặng một món. Thú thật, tôi cũng chưa biết là món gì… Cuối cùng cho một tình bạn trong chuyến về SG đợt này của HT là chụp hình trước các cửa hàng ông đồ, có các câu đối Tết. Hạnh phúc nhất khi được Minh A kêu đứng gần để che bớt…Không ai vui bằng mấy bạn tôi, chia tay mà vẫn vui, vui thiệt là vui.
 
Tôi vẫn nghĩ, thiếu tình bạn 72 trong cuộc sống, chẳng khác gì Phan Thiết không còn Thương Chánh Cà Ty. Ai đó nói rằng, mọi người có thể đi qua những khoảnh khắc tối tăm của cuộc sống, nếu họ biết rằng có những người bạn vẫn đang âm thầm thắp ánh đèn leo loét chờ mình.
Nhớ về HT, GH…, LVN, D, HX… và Thày Ân.
Phạm Sanh,    72PBC

Chuyến về của Hồng Thúy và Giáng Hương / Chuyện dài Phần 1 / Phạm Sanh



Đố mấy bạn ngày 25/1/2016 là ngày gì?
Đừng ráng suy đoán nhiều cho mệt, cũng một ngày như mọi ngày mà thôi. Nhưng với tôi, đó là ngày các lý thuyết của Albert Einstein và Stephen Hawking trật lất. Tất cả hình ảnh kỹ niệm quá khứ về bạn bè thời học trò đã mấy mươi năm, đang lờ mờ nhạt dần theo dòng chảy đời sống thường ngày, nay bỗng trở lại thấy lại, y chang như một thời trung học PBC Phan Thiết ngày nào.
Sáng sớm, Sài Gòn trở lạnh chuẩn bị đón Tết, thời tiết năm nay hơi muộn và lạ, nghe nói đến cả Nghệ An Thanh Hóa cũng có tuyết, người già tuyết bám đầy râu, trâu bò rũ nhau nằm la liệt. Đêm hôm trước, lớn tuổi có chuyện là khó ngũ, tôi thức giấc từ 4 giờ, mở hết Google đến Google Earth tìm xem cà phê Highland Diamont Plaza nằm ở chỗ nào, để sáng đi gặp HT. Sáu giờ, nhóm sinh viên xây dựng vừa bảo vệ đồ án tốt nghiệp, chờ qua Tết đi làm, nằn nì mời thày ăn sáng uống cà phê sớm, 8 giờ tụi em trả thày cho “cô”, tụi nhỏ tưởng tượng thày gặp lại người xưa khi thấy tôi cứ lo lắng ăn uống không được. Nghe điện thoại MQ nhắc, bỏ bọn nhỏ, đi tìm bọn lớn.

Đến nơi, đã thấy gần đủ nhóm bạn 72 tại SG, vợ chồng son Thức-Minh A (nhà chỉ có 2 người), cặp đôi xuất sắc 2015 Tường-Vân (mới được bình bầu khẩn cấp vào đầu năm 2016), tam ca Sơn quậy-Đặng Tỵ-Mộng Quyên (tam ca giải tán thành song ca khi có mặt bà xã TPS., cô này thích và ca hay lắm), đạo diễn KĐ Pháp, người đẹp Xóm Lụa Dũng Yamaha, Chef Golf  Thắng, ca sỹ giọng khàn CN Sơn. Lại có Xuân Hồng, người đẹp một thời ưa đi cặp với Xuân Liên. Thêm cả bà chủ hãng tôm cá mực nghêu sò ốc giác… Hồng Ba, lặn lội từ cảng cá Lagi vào gặp bạn.
Gặp lại Hồng Thúy, quá ngở ngàng, trẻ- xinh- có duyên… đẹp còn hơn xa hình thấy trên trang PBChoingo, nói chung lực hấp dẩn còn lớn. Mà quên, tất cả mấy bà bạn gái 72, hình như đều có lực hút ngang ngữa với HT. May mà buổi gặp này quên mất HB, nếu không hắn lại nặn ra mấy chục bài thơ như cái thời “em tan trường về” thì khổ. Hồng Thúy nói, về chuyến này vì các bạn, vì một bài viết cá voi của PS. Tôi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt HT, mắt hơi cay cay, phải giữ thể diện bản lĩnh nam nhi chi chí trước đám bạn bè con gái, dù ai cũng già hết rồi, nước mắt tiếng cười khen chê là chuyện qua ngày. Thế giới hay Việt Nam, đều có các ngày ca tụng về Mẹ, về Cha, thậm chí về Bà về Ông về Thày về Tổ…, thậm chí còn vượt ra khỏi lũy tre làng như ngày phụ nữ, ngày phòng chống HIV, ngày môi trường, ngày nhân quyền quốc tế.., nhưng sao vẫn chưa có ngày tôn vinh về Bạn, về tình bạn.

   ngở ngàng, đẹp còn hơn hình trên trang PBChoingo
Chuyện trò, hình chụp chưa được bao nhiêu thì kịch bản bất ngờ có bổ sung, tiểu thư Giáng Hương “lù lù” xuất hiện từ bên hông quán, theo sau là “garde corp” đẹp trai cao ráo. Vui không thể tả, nhưng buồn thì cũng ngang ngữa, tả cũng không nỗi luôn. PS xin chia bớt buồn với mấy bạn mình, cả đời, cứ gặp GH là gặp bảo vệ, ngay từ học đệ thất, tinh thần đâu mà còn ham xách dép giùm. Nói vậy đó chứ điểm danh lại, chỉ khối 72 của “ta” chưa kể “địch”, phải cả tiểu đội bám sát GH trên từng centimètre, đã từng mơ mộng  “anh vẫn được nhìn mây trắng bay”. Trên bốn chục năm tình … cũ, quên, tình bạn cũ, gặp lại, GH vẫn kiêu sa, nét mặt giọng nói vóc dáng bước đi vẫn nhí nhảnh xinh đẹp như ngày nào, hơi mập hơn và “quậy” hơn. Đang trò chuyện, GH ngước mặt nhìn, hỏi về chuyện “thích nhau thời con nít” giữa tôi và một người bạn của hắn, ngắn gọn xúc tích nói thẳng vào vấn đề, làm tôi thật sự bất ngờ lúng túng, …PS có “yêu”… không? Sáu mươi ba năm, đây là câu hỏi hay nhất, khó nhất, câu hỏi đầu tiên và chắc cũng là cuối cùng của người bạn về từ Rouen. Hẹn với GH, cố gắng trả lời qua mail. Có lần tôi viết… le temp d’aimer, c’est le temp de mourir.
Khối 72 PBC, hiếm có dịp gặp nhau 3 “địch thủ” năm nào cũng lãnh phần thưởng chung ở rạp Ngọc Thúy, GH lớp A1, PS lớp B2 và Thức lớp B3. Giáng Hương học giỏi lắm, con gái lại xinh hiền, nhiều người thích, Thày Cô mến, danh dự toàn trường liên tục. Tôi thì “may mắn” học nhầm các lớp dương thịnh âm suy, chỉ được cái quậy phá chọc ghẹo bạn bè Thày Cô toàn trường là khá, không bị đuổi học là may lắm rồi. Nhưng trong cái xui có cái hên, nhờ thiếu vắng hơi hớm tà áo mấy bóng hồng, lớp học tập trung hơn, nhất là vào năm cuối thi tú tài hai, ám ảnh câu… rớt tú tài anh đi trung sỹ, ai cũng lo học gần chết, lớp vào đại học nhiều, hay không bằng hên. Những năm sau này, nói về học với con, tôi vẫn nhắc về GH, Thức… Tất nhiên, 72 còn nhiều bạn học giỏi lắm, như ND, Minh A, KH, VVB, HB, HVT, HS, BVS, HNL, TPS, HHT, HTQ… Kính thưa mấy bạn tôi lỡ quên hay lỡ quên tôi, xin thứ lỗi nếu trong các cái tên nêu trên, không thấy tên mình. Theo kinh nghiệm bản thân, học càng giỏi tính tình càng khó chịu, càng bị “đì”, đương nhiên càng nghèo. Không nên ham có tên trong danh sách PS ái mộ. Cho tôi gửi lời cầu chúc sức khỏe đến Huệ Lan, mong sao một mai qua cơn mê, bạn tôi có lúc về. 

Cả nhóm 72 đi chụp hình để mấy bà mấy ông, một số đã là bà nội bà ngoại, khoe dáng đẹp lão, mà đẹp thiệt, đứng chụp sau lưng là hình nền một cô người mẫu trẻ chừng 20 tuổi, thấy các bạn gái 72 còn đẹp và trẻ hơn. Uống cà phê xong, lại rủ nhau đi ăn trưa buffet tại nhà hàng Hoàng Yến Melinh Point Ngô Đức Kế, gần vòng xoay tượng Đức Trần Hưng Đạo bến Bạch Đằng. Đến nơi lại có thêm hai nhân vật mới, VT.Mỹ và TT.Ngọc Hoa, toàn là mấy người đẹp ngũ trong “mùng”, ít khi đi ra ngoài gặp bạn bè. Người có số, cùng đi nhưng ND sẽ về, TS đi về với hộ chiếu Mỹ, còn VTM thì…, quá yêu nước hay còn quyến luyến mái trường PBC, chưa dứt. Ngọc Hoa thì khác, quyết tâm tử thủ, chưa chịu lấy chồng, làm nghề y giúp người, thấy của người ta hoài cũng chán, chắc NH phải nhờ MQ tư vấn thêm. 

Họp mặt, vẫn còn mấy bà bạn không chịu lấy chồng như ĐT, NH, KL (bà này phải kiểm tra lại). Về lứa tuổi 72 mạng nữ, tuổi Ngọ có chồng sớm nhưng khổ suốt đời vì chồng con, tuổi Tỵ lận đận đường tình, hiền nhất cũng hai mối tình vắt vai, tuổi Thìn ít chịu nói ra nên cao số, nhưng vẫn có chồng. Sao ông Trời lại bắt bạn tôi U70 rồi phải chịu cảnh không chồng, chắc là chưa gặp thôi, vì bà nào cũng nhờ tôi giới thiệu, lại còn đưa ra đủ tiêu chuẩn như thời gái lớp 11, 12 còn sung sức.
Tranh ăn đồ ngon, nói chuyện chưa đã, hẹn nhau tối đi uống nước ca hát tại quán Kim đường Lam Sơn. Mọi người đến đủ quân số buổi sáng, cả CNS. gần chết ngộp trong toilet buổi trưa cũng đi taxi đến. Riêng GH, nghe nói không đến vì phải quản lý hay bị quản lý gì đó, tại duyên số. Có thêm vợ TPS, chồng XH, đi cặp giống gia đình HHT, cũng là duyên số. Đông, vui thiệt. Phòng nhạc này như là “quán ruột” của ĐT, trang trí đẹp, dàn nhạc quá good. Cả nhóm gia đình 72 lên hết sân khấu hợp ca bài về Xuân, mấy ca sỹ rống lớn như TPS, HHT, ĐTT được ưu tiên hát micro, các bạn khác (trong đó có tôi) đứng sau hát nhép, anh Chánh chồng XH được phân công ngồi dưới làm khán giả vỗ tay. Hay dở gì không cần biết, chỉ thấy cùng tự vui tự sướng tự khen là được. Nghe CNS ca, y như ca sỹ thứ thiệt, chỉ sợ rớt hàm răng giả khó gắn lại. Nghe HB ca bài không tên số 1, hồi hộp, chỉ sợ bả đứt hơi thì mình đứng tim, về sau không còn nghe được bài không tên cuối cùng. Nghe gia đình HHT ca, đúng ra là chị Vân hát chính giúp Tường chỉ hát bè, quá tình tứ, không thua gì Lê Uyên-Phương. Nghe Minh A hát, Thức lên tặng một nhánh hoa hồng cho bạn, ụa quên, cho vợ, quá cảm động. Rồi MQ hát bài Tous les …, hứa trong lòng lần sau không để MQ hát một mình, nhưng phải cố gắng nhiều lắm, khả năng hát và sức người có hạn. Rồi ĐT, giọng ca quá giống một giọng ca liêu trai dĩ vảng nào đó mình đã nghe, quên mất. 

Cảm động nhất, Hồng Thúy cùng các bạn nữ cùng ca bài Em tan trường về trời mưa nho nhỏ… của Phạm Duy. Chắc mấy bà muốn nhớ lại một thời huy hoàng thời con gái tuổi con ngựa. Nghe mà buồn rười rượi, không phải các bạn nữ ca không hay, mà do PS, cứ mỗi lần nghe ai ca bài này đều buồn. Tên má của PS trùng với tên người con gái trong bài thơ của Phạm Thiên Thư. Cứ nghe ca có tên Mẹ là nghĩ thương về Ba Má, không biết ba mình trước đây có thích bài này không, có tán má theo kiểu này không, chỉ biết Ông Bà mến nhau cũng qua âm nhạc tại khu rừng dầu gần bàu Trắng.
Khuya, cứ muốn ngồi lại, HB, VTM, NH nhắc khéo, phải về. Hẹn tiếp sáng mai, có vợ chồng GH, uống cà phê gần hồ Kỳ Hòa…

(Còn tiếp)
Phạm Sanh,    72PBC
 o đầu năm 2016)ại SG, vợ chồng Thức-Minh A, cặp đôi Tường-Vânật lất, tất cả hình ảnh kỹ niệm thời trẻ quya