Lớp học phía sau và dãy nhà đậu xe bên kia đường là
Trường Bán Công Phan Thiết
Nhỏ lớn tôi chưa hề viết một từ kể truyện, nay vào được trang
web hội ngộ của bạn bè góc phố Phan Bội Châu 72 Phan Thiết. Tôi ngồi xem cả đêm,
nhạc có, thơ văn có, hình ảnh có, từng người bạn, có cả danh sách người đã mất
cũng như các bạn bè còn sống, từng câu chuyện hiện lại đứt quãng trong trí nhớ của
mình. Tự nhiên muốn viết một cái gì…
Tôi mạng thủy, hạp với nước, sinh ra lớn lên ở Phan Thiết, nhà
Nội gần biển và nhà Ngoại gần sông, lớn lên vào Sài Gòn học cái ngành gắn liền
với nước, đuối nước suốt đời. Tuổi thơ không gì dữ dội, trốn học bắt bướm vườn
bông, tắm sông Động Làng Thiềng, bắt dế bắn dông ở Đầm, lặn hụp mò tôm câu cá.
Hoàn cảnh Ba Má thường xuyên xa nhà, may mà có mấy Cậu Mợ Dì Dượng bên Ngoại
nuôi dạy, quát mắng cả ngày lẫn đêm mới học xong tiểu học tại trường Đức Thắng.
Mà sao tôi có duyên với “lịch sử” trường Phan Bội Châu, đọc trang Hội ngộ PBC mới
thấy mình toàn được học tại các điểm trường PBC, trường Đức Thắng, trường Tiến
Đức và trường Phan Bội Châu, chỗ nào tôi cũng đã từng dùng vật nhọn lén khắc họ
tên mình vào vách, nhiều khi viết vẽ bậy bạ loạn xạ lên bàn, giờ chắc mất dấu hết
rồi. Năm 1965, thi đậu được vào đệ thất Phan Bội Châu là một kỹ niệm không bao giờ quên, ngày có kết
quả tôi vẫn nghĩ mình rớt, đi ngang cầu sắt “câu giờ” đứng xem ông già Trần Nam
Hương neo chiếc thuyền con câu cá, hôm đó chắc cá cũng đi xem kết quả và tôi lại
phải buổn bả lếch thếch lên trường. Đến nơi, loa nhà trường đọc kết quả đã gần
xong, vẫn không nghe tên mình, hết sức “bình thường” ráng chờ đến tên cuối cùng
về đi câu biển. Thấy một chú lớn tuổi đang ghi chép, tôi đánh tiếng cầu âu mượn
xem danh sách, thấy tên mình tôi hơi hoảng, hỏi nhanh phải đây là mấy đứa thi rớt
không, chú ấy cười không thèm trả lời vì hỏi hơi ngu. Tôi chạy vội về rạp Ánh
Sáng xem xi nê, lúc về nhà Dì Hai, lò bánh căn Má tôi mồ hôi ướt đẩm ngồi cạy
đãi cả nhà ăn mừng đã sắp tắt lửa. Kỳ thi đó, cả nhà, ba anh chị em đều đậu,
tôi và anh S. vào P3, chị TS vào P1. Ngày nhập học, nhớ lại bạn HVS (đã mất?)
thi đậu vào hạng hai, dẩn một nhóm bạn A3 thì phải, qua xem mặt PS là thằng
nào. Tuổi thơ bắt đầu dữ dội khi xuất hiện mấy bà bạn của chị tôi. Khi xem lại hình
ở trang Hội ngộ PBC, thú thật, tôi không nhớ mặt những người bạn gái “một thời
để nhớ”, chắc do tuổi già mắt yếu và lớn tuổi ai cũng đẹp lão, nhưng họ tên và
kỹ niệm thì không bao giờ quên (cái này tôi dám hứa cho tới khi chết). Năm đệ
thất, nhớ học pháp văn thày Kỳ, thày vừa luôn miệng mắng câu tục ngữ tiếng Pháp
vừa luôn nhắc khen bạn GH. Mà sao các Thày Cô ai cũng để lại các tình cảm khó
quên. Cô BTH, luôn yêu cầu bạn Mão hát vọng cổ bài Võ Đông Sơ Bạch Thu Hà, cô UBT
vợ thày Bình hôm ốm nghén ở nhà làm cả lớp lo lắng kéo đến thăm tưởng cô lâm bệnh
nặng, cô ĐTN dạy vạn vật đỏ mặt khi một bạn hỏi về hiện tượng Pavlov của con
trai, thày Tuyết mời cả lớp đứng dậy để tìm ai dám kêu to tên thày ngoài đường
rồi… bỏ chạy (chắc NPTH hay TTP gì đó), thày Chung (ba của LBQ) giận bạn BTN
không cho lãnh thưởng cuối năm vì dám nói lái chữ Tâm Giao thành TD, rồi các
Thày giám thị già ai cũng có chuyện để nhớ, thày Trác, thày Công, thày Mưu (ba
của NXL), thày Chung (ba của TVB)... Lớp P3 không con gái nên học ngu và phá
phách không có gì lạ. May nhờ chị TS làm cầu nối, lớp con trai P3 bắt đầu suy
nghĩ mông lung, thầm thương trộm nhớ qua những cuộc đi picnic tại Thương Chánh
Đồi Dương, Mủi Né Đá ông Địa, Đá dựng Hàm Tân… Lúc đó còn thơ ngây, chỉ đờn hát
ngêu ngao, lén lút chụp vài bức ảnh, nghịch ngợm trêu chọc quậy phá, đêm về
nghĩ ngợi lung tung, chuyện tình con nít bao giờ cũng dễ thương. Nói về biển
Thương Chánh, nhớ MQ nhỏ nhắn…, nói tắm biển TC, lại nhớ chuyện GH mất dép, nhớ
GH lại nhớ HB, rồi D. “Yamaha”, rồi Th…, nhiều cái tên liên tưởng, không biết
ai còn nhớ hay ai đã quên. Nhắc biển lại miên man nhớ về ĐH (chị VH), hồi đó
mình, HNL, NVT và nhiều bạn khác thấy thương cho bạn già HTQ mỗi khi xuống nước.
Năm Mậu Thân cũng nhiều kỹ niệm, người lớn đánh nhau, con nít nghĩ học, mà nghĩ
đến hai đợt để xem máy bay tàu chiến đạn nổ ỳ ầm. Các bạn ở phía bắc sông phải
chạy qua nam sông, nhiều bạn tản cư ở nhà mình như NXL, ĐKQ…, ngày ngày ra bờ
sông xem bắn nhau và xác người, riêng gia đình HNL “may mắn” ở nhờ gia đình Ba
Mẹ MQ. Trở lại liên lớp 72 PBC khối Pháp văn thời đệ nhất cấp, theo thời gian
cũng hao mòn nhiều, có bạn theo gia đình ba mẹ phải rời trường như MQ về Sài Gòn
để tóc gió thôi bay, ND về Nha Trang hát bài Biển nhớ…, một số bạn trai vì “tuổi
tác” phải xa bạn bè như VTN, HNH, TVP, LVM, DVS, NVT…, lại có bạn lớn tuổi phải
bỏ lớp lấy vợ như TDP, sau này gặp lại đã lên chức ông cố. Thương nhất là đang
học nhưng vẫn bị lạc đạn chết do chiến tranh, như bạn T. ở Đầm Vĩnh Thủy, bạn
PCL ở đường lên Bệnh viện (còn tiếp)…
Tái bút: Buồn ngũ và hồi hộp quá, chắc mấy bạn góc phố PBC72 chờ
vài ngày nữa nhớ thêm sẽ viết tiếp, chỉ mới mở đầu của chương mở đầu, chưa kịp
nói gì bạn bè bên khối Anh văn, các lớp đệ nhị cấp, quý Thày Cô và đủ thứ chuyện
về PBC PT.
Phạm Sanh, P3/B2